Có một nỗi á.p l.ự.c mang tên “thành công sớm!”

Một bạn H 26 tuổi, đang làm việc năm thứ 3 ở một công ty A, cũng như vài cái Tết của những năm gần đây, bạn làm việc đến tận 29 Tết rồi mới về quê cùng gia đình.

Mình biết không chỉ bạn H mà ngoài kia, cũng có rất nhiều bạn trẻ quyết định đi làm tới khuya mới về nhà, cày xuyên cuối tuần hay cả lễ, tết.

Phần nhiều các bạn dễ bị cho là “tham công tiếc việc” nhưng mình hiểu có lẽ chúng ta – những người trẻ có một nỗi sợ và á.p l.ự.c vô hình mang tên “phải thành công, phải giàu có”.

Trong mọi môi trường, từ học đường đến công sở, từ nhà ra phố hay trên mạng xã hội đều truyền thông rằng “khi thành công hơn, giàu có hơn bạn sẽ là người có giá trị, được công nhận và yêu quý hơn”

Lướt Tik Tok thấy các bạn trẻ chỉ mới đôi mươi nhưng đã chốt được hàng trăm đơn hàng mỗi ngày, mỗi tháng kiếm được vài trăm triệu thậm chí cả tỷ đồng.

Bạn học bằng tuổi mình, giờ đã là trưởng phòng, đã mua được ô tô, mua được nhà,…

Khi ngắm nhìn hình ảnh cuộc sống thành công của người khác, nhìn lại mình, ta thấy mình kém cỏi, chẳng bằng ai.

Mình hiểu lắm vì mình cũng từng sống trong chuỗi ngày tương tự.

Nhiều năm trước, trước khi chính thức nghỉ việc ở một công ty to và bắt đầu viết nên câu chuyện của riêng mình, trong quyển nhật ký, mình ghi rất là rõ ràng một nỗi sợ theo mình dai dẳng đó là: Mình sợ nghèo!

Mình sợ không đủ điều kiện để lo cho gia đình và á.p l.ự.c buộc phải thành công với con đường mà mình đã chọn.

Thời gian đầu như hầu hết các việc khác mình làm, nó khó khủng khiếp.

Mình làm việc ngày đêm, cuối tuần, cũng như lễ Tết, với mình lúc đó, ngày nào cũng là “Working Days” là ngày làm việc

Mà khổ nỗi, làm thì nhiều, mà tiền thì mãi chẳng bao nhiêu.

Đã thế trong cuộc đời mình còn xuất hiện thêm một người nữa khiến gánh nặng dường như nhân đôi, nhân ba.

Nhân vật đó tên là “Con nhà người ta”. Đó là một nhân vật bí ẩn hoàn hảo, xuất hiện mọi lúc mọi nơi.

Mình và các bạn đã từng phải nghe các bậc phụ huynh nhắc đến trong một phép so sánh khó chịu: “Nhìn kìa, con nhà người ta chăm ngoan, học giỏi, con nhà mình lười nhác hết chỗ nói. Con nhà người ta vừa giành được học bổng du học, con nhà người ta ra trường lương tháng 20 – 30 triệu,…

Suốt thời đi học, những năm đầu tiên khi đi làm, dù chẳng biết “con nhà người ta” chính xác là ai
nhưng ta vẫn cứ phải trải qua vô số phút giây buồn tủi bởi sự so sánh dai dẳng ấy.

Với sự lên ngôi của mạng xã hội, cánh tay vô hình của con nhà người ta càng vươn dài, khuấy đảo tinh thần của người trẻ.

Đã bao lần bạn đã rơi vào cảm giác tự ti khi lướt mạng xã hội, cảm giác buồn bã và gato trỗi dậy trong ta như thế nào khi xem cuộc sống trong mơ của ai đó trên Instagram trái ngược hoàn toàn với cuộc sống có phần bình thường của mình.

Những hình ảnh chúng ta thấy hàng ngày đó vô hình chung lại tạo một áp lực khổng lồ lên vai những bạn trẻ và kéo theo đó là hàng tá câu hỏi hoài nghi về bản thân mình:

Có phải mình đang đi quá chậm?

Có phải mình chẳng có năng lực gì?

Có phải mình vì mình không đủ đẹp trai/ đẹp gái?

Mình khuyết điểm này, thiếu cái kia chăng?

Những câu hỏi ấy càng kéo dài, mức độ tự tin trong ta càng giảm xuống.

Và dù cho mình vừa được tăng lương sau bao năm tháng cày cuốc trên công ty, học thêm 1 ngôn ngữ mới hay chăm chỉ tập thể dục mỗi ngày thì thói quen so sánh mình với sự thành công của người khác cũng khiến mình thấy những nổ lực của mình thật nhỏ bé, chẳng đáng là bao.

Mình luôn cảm thấy “Mình không đủ!” Mình phải có “thêm nữa” nhưng thêm cái gì thì mình cũng không rõ…

Vậy làm sao để mình NGỪNG SO SÁNH?

Mình cũng mệt khi mãi chạy theo “con nhà người ta” rồi!

Câu trả lời là không thể ngừng.

Vì khi chúng ta còn sống, chúng ta còn giao tiếp, làm việc, gặp gỡ và so sánh là bản năng của loài người.

Chẳng có lối tắt nào trong việc xây dựng sự nghiệp hay đầu tư kiếm tiền cả.

Theo mình chuyện đạt được một thứ gì đó có giá trị và bền thì cần rất nhiều thời gian, kiên nhẫn.

Xu hướng thành công sớm được lan truyền trên mạng vô hình biến các cá nhân thành cừu và những chú cừu ngày ngày được dẫn đi ăn cỏ, tối về ngủ trong hàng rào mà vẫn nghĩ là mình tự do.

Chạy theo những hình mẫu có sẵn là các bạn đang tự dựng nên hàng rào vô hình cho chính mình.

Bà hoàn thời trang Coco Channel từng có một câu nói đến hôm nay vẫn rất đáng để chúng ta suy ngẫm: “Vẻ đẹp bắt đầu từ khoảnh khắc bạn tự quyết định là chính mình!”

Ta phải thực sự lắng nghe, ngẫm nghĩ và đón nhận chính mình, dù đúng, dù sai mà không phán xét rằng:

“Sao cuộc đời mình thế này thế kia. Sao mình chưa có nhiều tiền?”

“Sao bạn kia giỏi thế mà mình thì chẳng có tài năng gì?”

“Ôi sao đời mình nhạt nhẽo quá!”

Chúng ta không cần phải giống một ai đó để cảm thấy hạnh phúc, để được công nhận và yêu thương!

Cuộc sống là của mình, nếu chưa hiểu được “Mình là ai?”

Các bạn hãy Trải nghiệm, hãy sống và hành động. Vì có Trải thì mới có cái mà Nghiệm, đúng không nào?

Khi mình bắt đầu hiểu mình, hiểu mơ ước và con người mình muốn trở thành.

Mình bắt đầu unfollow những người không quan trọng với cuộc đời của mình.

Mình ngừng theo dõi vài người chỉ thích thể hiện hoặc là show off mà thực sự họ rất là nhạt nhẽo.

Mình chọn theo dõi những người rất giỏi ở lĩnh vực mà mình thực sự quan tâm.

Và khi dõi theo họ, mình có thêm những góc nhìn mới, nhận thức mới tích cực hơn để giúp mình soi chiếu trong hướng đi của chính mình.

Nhà thơ Mỹ Ralph Waldo Emerson từng nói: “Hãy luôn là chính mình trong một thế giới luôn cố khiến bạn trở thành một ai đó khác chính là thành tựu vĩ đại nhất”.

Mình tin rằng khi bạn dần định nghĩa thành công của riêng mình và đi theo tốc độ của riêng mình đến vạch đích bạn đặt ra, chỉ cần bạn luôn đi về phía trước, hướng đến mục tiêu của mình, bạn sẽ dần bớt thời gian quan tâm đến cuộc sống của người khác và tập trung vào cuộc đời của chính mình.

Mình tin là hành trình xây dựng sự nghiệp, đầu tư, kiếm tiền của bạn sẽ dần tốt hơn!

Mình biết đây là một bài viết dài nhưng nếu đã đọc đến đây, mình mong bạn hãy dành cho mình một khoảng không gian và thời gian đủ nhiều để nhìn nhận và xây dựng kế hoạch cho cuộc đời của chính mình!